Nhưng nó chẳng có cơ hội gặp được hắn nhiều, ngày hôm sau nhà nó có việc gấp, vậy là nó phải về quê. Ngày nó lên xe, hắn nhắn tin trách nó sao về quê mà không cho hắn biết, nó nghĩ hắn có là gì đâu mà nói chứ. Nó có việc thì nó về nhưng bỗng nhiên hắn nói với nó thật ra hắn vô Sài Gòn chủ yếu là được gặp nó, hắn thích nó, hắn muốn vô nói với nó điều này. Bỗng nhiên nó thấy vui lắm vì hắn thích nó, nhưng nó sợ, sợ cái cảm giác mất đi một người bạn thân, nó sợ liệu hắn có thật lòng không, một đứa con gái như nso có gì để hắn lặn lội từ xa vô và nói yêu nó chứ. Nó nói rằng nó muốn nó và hắn cứ là bận thân như thế này, có gì cũng có thể chia sẻ với nhau sẽ tốt hơn. Vì nếu yêu nhau mà không thành thì...Nó sợ điều đó. Nó bảo hắn hãy cho nó thời gian, hắn bảo sẽ ở lại Sài Gòn chờ ngày nó vô trả lời.
Rồi ngày ấy cũng tới, nó đã nhận lời yêu hắn vì nó cũng yêu hắn, nó không muốn bỏ qua cơ hội dù trong lòng nó ngổn ngang bao cảm xúc, nó cố gắng thể hiện tình cảm của mình một cách thận trọng, dường như anh không biết hết niềm hạnh phúc đang len lỏi trong tâm hồn nó. Rồi cũng từ đó nó luôn mang hi vọng nó và hắn sẽ có một chuyện tình đẹp. Nó bắt đầu đón nhận yêu thương từ hắn khi hắn quay về lại Quy Nhơn, những tin nhắn yêu thương, những cuộc điện thoại với nỗi nhớ nhung da diết, nó cảm nhận được tình yêu hắn dành cho nó. Thỉnh thoàng được nghỉ là hắn lại đón xe vô thành phố thăm nó. Nó hạnh phúc, nó muốn mãi mãi có được cảm giác yêu thương này. Nó đã cùng hắn trai qua biết bao khó khăn mới có được hạnh phúc này, nó và hắn chưa hề giận nhau, vì xa nhau nên mỗi lần gặp nhau là không nói hết nỗi nhớ mong thì sao có thời gian mà giận hờn nhau chứ.
Thế nhưng một ngày, nó cảm giác hắn thay đổi, hắn bắt đầu kêu bận, nó nhắn tin nhưng hắn không trả lời như những lần trước. Nó bắt đầu lo lắng, có chuyện gì xảy ra với hắn chứ...Nhưng nó chẳng thể làm gì được, nó và hắn ở quá xa nhau, điều kiện không cho phép nó ra Quy Nhơn thăm hắn. Đến một ngày, hắn bỗng nhắn tin nói với nó rằng muốn làm bạn với nó, hắn không muốn làm nó khổ, hắn không muốn nó chờ đợi hắn. Nó dò la tin tức từ bạn bè mới biết rằng gia đình hắn đang gặp khó khăn. Nó đã cố gắng an ủi hắn nhưng vẫn không có hiệu quả, hắn vẫn nhất quyết rời xa nó.
Nó lặng lẽ gật đầu mà nước mắt cứ tuôn ra, nó chẳng thể giúp gì cho hắn, nó cũng đang đi học mà. Nhưng nó hứa với lòng sẽ chờ đợi hắn, dù không thể ở bên cạnh giúp đỡ hắn, nhưng nó sẽ chờ và sẽ mãi mãi như thế...dù có mong manh nhưng trong trái tim của nó chỉ có hình bóng của hắn là duy nhất.
Nó sẽ chờ, chờ một ngày hắn sẽ quay về bên cạnh nó, dù có bao lâu nó vẫn sẽ mãi mãi chờ...Nó tin một ngày hắn sẽ đến tìm nó...
Lê Thị Loan