(TruyenTeenViet.mobie.in) Tôi đến gặp lại anh vào chiều thu giữa thành phố đông người, dòng người như chen chúc xô đẩy tôi đến gần bên anh. Anh vẫn như ngày nào, vẫn hơi thở đó, vẫn giọng nói đó, vẫn nụ cười đó, nụ cười ngày nào đã lấy đi trái tim tôi.
***
Trái tim tôi vẫn rạo rực, nhịp đập liên hồi mỗi khi gặp anh. Nhưng anh ngày ấy đâu rồi, vẫn gương mặt thân quen nhưng giờ đây nụ cười có vẻ mang chút ngượng ngạo. Anh ốm đi hơn nhiều, khuôn mặt vẫn tươi cười nhưng xanh xao hơn trước, có lẽ anh đang phải lo toan cho cuộc sống bề bộn này.
Giọng nói trầm ấm cất lên khi bước vào quán cà phê đã từng là điểm hẹn ngày xưa, có lẽ dường như anh cũng biết tôi đã đợi từ khi nào: "Em đây rồi! Em đến lâu chưa? Em có khỏe không? Dạo này em thế nào rồi?". Hàng loạt câu hỏi ập đến làm tôi choáng ngợp, dường như một lúc sau tôi mới có thể lấy lại sự bối rối của mình, cũng giống như lần đầu mới biết anh.
Không hiểu vì sao trái tim tôi luôn đập loạn nhịp mỗi khi gặp anh. Với vẻ ngập ngừng chưa kịp trả lời, thì anh đã thốt lên: "Em có vẻ khác xưa nhỉ! Xinh đẹp, dễ thương hơn nhiều đấy công chúa à! À mà hình như anh hỏi hơi nhiều rồi! Xin lỗi em nhé!". Nhưng tận sâu thẳm trái tim tôi, anh cứ mãi như thế thì hay biết mấy, luôn làm trái tim tôi thổn thức. Anh vừa nói vừa cười như thể cố xua tan nét buồn đang biểu hiện trên gương mặt tôi: "Anh vừa rời khỏi công ty là đến đây ngay liền đó", mặc dù đã đợi anh lâu, nhưng tôi vẫn rất vui vì anh đã đến. Vì tôi biết rằng anh còn bận nhiều việc khác ngoài việc công ty. Anh là người đã có gia đình, tôi hiểu chứ...nhưng cái mà làm tôi đau lòng hơn, đó là anh vẫn ngọt ngào với tôi như ngày xưa. Thà anh cứ rời xa, cay đắng, có lẽ tôi đã quên được anh.
Một năm trước, vào cái ngày mà tôi thực sự buồn chán và muốn quên đi tất cả, thì tôi gặp anh. Anh như chiếc phao mà tôi cứ ngỡ mình có thể bơi suốt đời, mà không cần phải học bơi. Tôi yêu anh chân thành và tình yêu đó được đáp lại bằng cách anh đã chọn người khác chứ không phải là tôi. Mọi lí do và lời giải thích chỉ qua hai tiếng xin lỗi. Và giờ đây tất cả đã muộn màng, nhưng với tôi nó mãi là kỉ niệm, mà có lẽ tôi không bao giờ quên được. Anh giản dị, mộc mạc nhưng vô cùng sâu sắc, anh dường như hiểu thấu tim gan tôi. Tôi đến với anh trước đây không hoàn toàn vì yêu anh, nhưng chính bởi sự chân thành trong tình cảm anh đem đến cho tôi, khiến tôi phải gục ngã. Anh lớn tuổi hơn tôi nhiều, trong khi đó tôi thì lại hơi trẻ con, cái tuổi mà anh nghĩ rằng phải cưng chiều đây. Đó cũng là một trong những lí do mà tôi nghĩ rằng anh rời xa tôi.
Sau một khoảng thời gian mới gặp lại, anh và tôi trò chuyện đến quên cả thời gian, hầu như không đề ý mọi việc đang diễn ra xung quanh, hai tâm hồn như hòa nguyện vào nhau. Trong thời khắc đó, tôi muốn thời gian ơi!! hãy ngừng trôi đi!! để tôi có thể mãi mãi bên anh. Nhưng làm sao đây, thời gian không chờ một ai, từng phút giây quý báu đang dần trôi đi."Thôi a phải về, trễ rồi em à!" như một điều hiển nhiên, câu nói ấy anh cũng đã từng nói với tôi trước đây, lúc anh sắp lập gia đình. Nhưng tôi lúc nào cũng lờ đi, như không nghe thấy và cố gắng kéo dài thời gian để được ở cạnh anh thêm chút nữa. Thế nhưng, cái gì nó đến nó sẽ phải đến, anh mãi mãi vẫn không phải là của tôi.
Thời gian vẫn trôi đi, và tới lúc anh phải về. Tôi nghẹn ngào, chào tạm biệt anh.Tôi nói với lòng đầy nặng trĩu: "Anh cứ về trước đi, em chưa về đâu, chút nữa có người bạn em sẽ đến đây". Với dáng vẻ cùng với sự tiếc nuối, tôi nghĩ rằng anh cũng như tôi, nhưng mọi thứ như bắt buộc và nằm trong khuôn khổ anh đành phải làm thế, và tôi cũng hiểu rằng ở nhà đang có người đợi anh về.
Tôi không trách móc anh, ngược lại nghĩ rằng anh làm vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Vậy là anh ra về, và nghĩ tôi đợi bạn. Nhưng khi anh vừa quay lưng đi, thì nước mắt tôi lã chã rơi xuống, tôi không khóc nhưng sao nước mắt vẫn rơi, như thể chưa từng khóc bao giờ. Tôi vừa buồn vừa tủi, anh biết không, tôi làm gì có ai mà đợi. Cái mà tôi chờ đợi, có lẽ nó đã mất đi từ khi nào, những việc tôi đang làm chỉ là những nuối tiếc mà thôi, tôi như đang cố gắng tháo từng cái gút mà tôi đã buộc thật chặt. Để giờ đây khi tháo ra, ôi thật đau, thật tội nghiệp những đầu ngón tay. Đau tay hay đau tận trong trái tim mình, tôi thường tự hỏi mình như thế, làm sao tôi có thể đứng lên giữa cuộc đời mà tôi nghĩ nó đã đem lại cho tôi quá nhiều thất vọng trong vô vàng sự hi vọng. Từ ngày anh rời xa tôi, một lí do cũng không có, thì hỏi làm sao tôi có thể tin một ai, làm sao tôi dám yêu một người nào nữa. Tôi thường trách bản thân mình do mình đặt niềm tin quá nhiều, để rồi tự đau khổ nhiều mà thôi.
Trời thu vẫn đẹp, nhưng có vẻ hơi buồn đối với người có nỗi lòng như tôi...mặc dù biết người không đến bên ta nữa, nhưng trong khoảnh khắc, tôi vẫn nhớ vẫn tìm đến anh, dể xua đi nổi đau, làm dịu nhẹ vết thương trong lòng tôi. Tôi biết cũng sẽ chẳng đi đến đâu, cũng sẽ không có kết quả gì, nhưng lí trí trong tôi lại không thể đánh thắng trái tim nhỏ bé, dại khờ này. Tôi như con thú hoang mỗi khi gặp anh, vồ vập chẳng hề có ý thức, phải chăng vì tôi yêu anh quá nhiều và không thể chấp nhận sự thật là tôi mất anh. Nếu như anh cứ ruồng bỏ tôi, cứ vô tình thì có lẽ tôi đã không đau lòng như thế này. Anh vẫn quan tâm ân cần, hỏi thăm và giúp đỡ tôi nhiều mặt. Ở cạnh tôi anh vẫn như ngày nào vẫn chăm sóc, vẫn dịu dàng và tôi biết rằng anh cũng chưa quên tôi. Càng như thế, tôi lại càng không thể quên anh. Mặc dù có rất nhiều lời khuyên nhưng không một ai có thể phủ nhận là anh không đối xử tốt với tôi. Ai cũng công nhận anh hết lòng và nhiệt tình!!!
Lúc nào xung quanh tôi, tình yêu mở lời trìu mến không ít, nhưng tôi không thể tiếp nhận thêm được nữa, hay là trái tim tôi đã bị đóng băng rồi. Nó đã bị khóa chặt từ khi nào, và không biết ai có thể đủ kiên nhẫn đến mở nó ra, cho nó tự do, ung dung, thoải mái đi tìm hạnh phúc. Tôi biết anh không thể và mãi mãi vẫn không đến được bên tôi, nhưng tôi vẫn mãi giữ hình bóng của anh trong một góc nào đó trong trái tim tôi.
nguyen ngoc